Có một định lý trong giáo dục học là: Tâm trạng của học sinh khi học ảnh hưởng rất lớn đến khả năng tiếp thu và kết quả học tập.
Trạng thái tâm lý thuận lợi cho việc học là: thoải mái, vui vẻ, phấn
khích, tập trung. Học mà vui sướng, tập trung và hăng say như là đang
được chơi một trò thú vị, là học nhanh vào nhất. Ngược lại, nếu rơi vào
một trong các trạng thái như hoang mang, sợ hãi, cáu kỉnh, bực bội, buồn
chán, lơ đãng thì sẽ khó học được kiến thức vào đầu.
Nhiều phương pháp giáo dục cổ điển chỉ chú trọng đến phần kiến thức,
nhồi nhét kiến thức, mà không đếm xỉa đến tâm lý học sinh. Thậm chí phản
giáo dục, cầm doi đánh học sinh liên tục, khiến học sinh đi học mà như
là bị tra tấn, học vị sợ đòn chứ mất hết niềm vui, học trong trạng thái
ức chế, đọc đi đọc lại như con vẹt nhưng vẫn bị não thải ra vị trong
trạng thái ức chế đó não khó chấp nhận ghi lại kiến thức mới mà chỉ muốn
quên nó đi (vì muốn quên đi sự đau khổ khi học, nên quên luôn cả kiến
thức đi kèm, vì cái này gợi nhớ đến cái kia)
Các phương pháp giáo dục hiện đại đang chú ý hơn đến việc làm sao cho học sinh “học mà phấn khởi như chơi”, nhằm tăng hiệu quả của quá trình tiếp thu kiến thức. Một trong các phương pháp đó thậm chí có tên rất ngộ là CheCha (viết tắt của hai chữ Cheerful và Challenging gép
lại với nhau), được giới thiệu trong bài báo của Shmakov & Hannula.
Phương pháp CheCha dựa trên các câu truyện tranh ảnh hài hước và các “riddles” (bài toán đố) cũng như các trò chơi để kích thích trí tò mò của học sinh, và tạo không khí vui vẻ trong quá trình học.
Một ví dụ truyện cười trong bài báo của Shmakov và Hannula là:
Pooh và Piglet đang ngồi trên ghế băng nói chuyện với nhau, có Eeyore
gửi 1 hộp kẹo có 10 cái kẹo trong đó, và kèm theo mẩu thư: gửi cho Pooh
và Piglet, chia đều mỗi bạn 7 cái kẹo. Pooh thắc mắc “tớ không hiểu sao lại thế; cậu nghĩ thế nào ?” Piglet bốc kẹo ăn rồi trả lời: “Tớ chả nghĩ gì cả, nhưng tớ ăn hết phần 7 cái kẹo của tớ rồi”.
Tôi không quen dạy trẻ em nhỏ tuổi nên không biết câu chuyện trên có
thuộc loại hóm hỉnh đối với trẻ nhỏ không (bản thân tôi thì thấy nó cũng
hơi hóm hỉnh, nhưng có lẽ có những chuyện khác còn hóm hơn). Đối với
toán ở bậc đại học, cũng có nhiều câu chuyện hóm hỉnh. Và bản thân các
anecdotes về các nhà toán học và lịch sử phát minh ra các khái niệm toán
học cũng rất ly kỳ, kể cho SV nghe có thể làm tăng kích thích tính tò
mò của họ.
Một vài ví dụ về chuyện hài hước dùng cho dạy toán:
* Số nhị phân: Có 10 loại người trên thế giới: loại biết số nhị phân, và loại không biết số nhị phân.
* Logic: Pinocchio mỗi khi nói dối thì mũi dài ra, còn khi nói thật thì mũi không dài ra. Thế khi Pinocchio nói là “mũi tôi sẽ dài ra bây giờ” thì sao ?!
* Chuỗi số (khi nói về hội tụ & phân kỳ). Một nhà toán học tổ chức một giải xổ số, quảng cáo là “ai được giải sẽ được vô hạn tiền”. Sau khi một người trúng giải đến đòi giải, nhà toán học mới nói: Thế này nhé, tuần đầu anh sẽ nhận được 1 đồng, tuần thứ hai 12 , tuần thứ ba 13 , và cứ như thế …
* Lý thuyết tập hợp (khi nói về cardinal). Các bạn có biết câu “mọi người đều bình đẳng, nhưng có những người bình đẳng hơn những người khác?” (Orwell). Trong toán cũng vậy, các tập vô hạn đều … vô hạn, nhưng có những tập vô hạn hơn những tập khác!
* Giê Su là nhà toán học. Chứng minh: Giê Su cầm một cái bánh mì, rồi dùng định lý Banach-Tarski nhân ra thành nhiều cái bánh mì để chia cho mọi người ăn
* Số lớn. (Theo Richard Feynman). Giải ngân hà có đến 1011 ngôi sao, nên trước đây cụm từ “số thiên văn”
được dùng để chỉ các con số rất lớn, hơn chục chữ số. Nhưng nợ chính
phủ (của Mỹ) ngày nay là hàng nghìn tỷ đô la, tức là những 13 chữ số, và
bởi vậy bây giờ các con số rất lớn được gọi là “số kinh tế” !
theo zung.zetamu
0 nhận xét:
Đăng nhận xét